Chuyến đi Đức hè vừa rồi !

Những ngày đầu tiên mang bầu lạ lẫm.

Sau chuyến đi Đức về thì phát hiện mình có em bé , thế là gọi điện ngay cho bố mẹ thông báo mình vẫn còn trứng , trứng vẫn mẩy chứ không hề lép và cạn trứng như đã từng lo lắng trước đó . Đã thế còn vô cùng tự tin thông báo chả thấy mệt mỏi gì khoẻ như con voi , ngày đi bộ chục cây số băm băm , ăn uống như hạm đội.

Ông bà ta có câu ” nói trước bước không qua” quả thật hiệu nghiệm. Mới kể như một chiến tích tuần qua khoẻ như con voi thì sang đến tuần sau người mệt mỏi như con nghiện. Cô gái với tấm lòng thơm thảo là mình đây bắt đầu bật chức năng mũi thính như một con chó, đánh hơi xa tầm chục cây số vẫn được luôn , đôi khi mình thấy có bầu như một quyền năng bật chức năng siêu nhân mũi thính ý. Và khổ cái là ngửi mùi quái gì nó cũng khiến mình buồn nôn và nôn oẹ bất chấp thơm hay thối. Đã thế còn mệt mỏi và hay buồn ngủ. Ngày có 24 tiếng thì ngủ 23 tiếng , 1 tiếng dậy đi tè rùi ngủ tiếp.

Ngày khi chưa mang bầu thì tháng nào cũng bị chảy máu 7 ngày không chết , nhiều khi chỉ ước có bầu để mỗi tháng không phải mất tiền băng vệ sinh và khỏi phải cảm thấy khó chịu trong người. À há! và khi mang bầu thì giờ chỉ ước thôi mỗi tháng nó hành cho 7 ngày còn đỡ chứ kiểu tháng nào cũng cảm thấy đủ thứ tư vị trên cuộc đời như này quả thật hết sức chịu đựng.

Đã thế tâm trạng lên xuống thất thường hay tủi thân vô cùng. Có hôm trên đường đi học về , bụng thì đói , ” bon nớt ” thêm quả thời tiết ở Phần ngày chớm vào đông âm u , mưa phùn lạnh lạnh, trên đường không một bóng người qua lại … tự cảm thấy mình hoá thân thành cô bé bán diêm và nước mắt cứ thế trào ra . Tủi thân vô bờ bến xong nhớ Hà Nội thế 🙂 Làm sao có cảnh những quán ăn nghi ngút khói lửa ấm áp bao nhiêu đồ ăn ở vỉa hè như Hà Nội…làm sao có cảnh tạt vô vỉa hè làm bát bún ốc full ”óp sừn” thêm nhiều đậu , làm gì có …làm gì có đây !

Người chồng của năm.

Nếu có huy chương tôn vinh người chồng của năm thì mình sẽ tự phát cho anh chồng của mình. Nghĩ cuộc đời vẫn còn may mắn khi ở một đất nước xa lạ , không có ba mẹ , cô dì chú bác anh chị em bên cạnh nhưng sự nỗ lực không ngừng nghỉ của người chồng cũng làm mình bớt buồn tủi đi rất nhiều.

Một ngày bình thường của mình là 9h sáng dậy đánh răng rửa mặt ,10h bước ra đường đi học, còn của chồng mình là 8h sáng thức giấc làm bữa ăn nhẹ cho vợ vào hộp để vợ cầm đi ăn trưa ở trường rùi mới đi làm.

Tối về nấu ăn cho vợ vì vợ còn bận ngủ, thỉnh thoảng con vợ khảnh ăn còn không ăn được . Mình toàn gặm hoa quả qua ngày như động ăn rau chính hiệu.

Ngày nào cũng phải chọc cho vợ vui và dỗ dành mỗi khi mình lên cơn tự tưởng tượng những hoàn cảnh xấu rồi tự ngồi thiên biến vạn hoá đủ mọi điều tồi tệ , ấy là ngồi tự khóc lóc như có ai làm gì mình không bằng ấy.

Ở một đất nước xa lạ, mình còn chưa thật sự cảm nhận rằng đây là ngôi nhà của mình , cũng chưa đủ cảm nhận được mình có yêu đất nước này hay không…nhưng mọi thứ đều chẳng quan trọng nữa khi ở cạnh bên người đàn ông này. Người đủ nhẫn nhịn chiều hư mình từng phút giây. Cảm ơn anh chồng nhiều lắm!

Hy vọng em bé của mẹ khoẻ !

Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ trở thành là người mẹ tốt , mình lúc nào cũng cảm thấy mình còn rất trẻ và ừ thì toan tuổi đã già nhưng tâm hồn mình vẫn luôn là cô gái 20 tuổi ngày ấy. Chính vì vậy , em bé à, hãy khoẻ mạnh để làm chỗ dựa cho mẹ nhé , hai mẹ con ta sẽ cùng học để hoà hợp với nhau, cùng nhau khám phá đất nước mới này và cùng nhau lớn lên nhé !