Ngày 1 :
Sáng thức dậy ăn sáng như bình thường nhưng lại không thấy con đạp như mọi hôm. Đi lấy ly trà sữa uống rồi nằm im,nghiêng bên trái theo dõi số lần con đạp trong 1 tiếng thì thấy con chỉ đạp có 2,3 phát. Đây là cách mà bác sỹ hướng dẫn mình theo dõi số lần con đạp nếu mà cảm thấy có sự bất thường nào đó. Trong 1 tiếng nếu số lần đạp trên 5 lần thì là bình thường nhưng số lần đạp ít hơn thì cần gọi bệnh viện sớm.
Chồng mình gọi lên bệnh viện báo cáo tình hình thì người ta nói mình có thể đến thẳng bệnh viện để kiểm tra cho chính xác.
40 tuần 4 ngày – đủng đỉnh đi lên viện, mình vẫn cảm giác mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Nhưng sau khi khám, siêu âm, bác sỹ nói :” Nhịp tim, nước ối, tất cả các chỉ số đều rất tốt, tuy nhiên thì đúng là con mày không có đạp vì vậy tao nghĩ có thể kích sinh ngay ngày hôm nay. Tao nghĩ rằng mọi thứ đều ổn cả nhưng mày đã quá ngày dự sinh, vậy thì tội gì phải về nhà và đợi thêm nữa ?” Mình nghe cũng có vẻ hợp lý nên mình đồng ý kích sinh ngay.
Tiếp theo đó mình được bác sỹ giới thiệu về việc kích sinh như thế nào, nhưng cái đoạn này mình nghe cũng chẳng hiểu lắm ( tiếng anh của mình kém lắm, haha) nên chỉ hỏi bác sỹ 1 câu : ” Có đau không ?”
Bác sỹ nói không đau đâu chỉ là không thấy thoải mái chút thôi nên mình yên tâm phởn phơ lắm. Sau khi đặt quả bóng kích sinh thì mình được midwife đưa về phòng nằm nghỉ ngơi đợi bựt được quả bóng rớt ra là đã mở được 3,4 phân rồi.
Trong thời gian đợi, vì chưa chuẩn bị gì cho việc đi sinh nên mình chẳng mang cái gì cả, mang đúng thân xác đi đẻ. Ngẫm nghĩ đi đẻ mà đầu bẩn thì kinh lắm nên trước khi kịp cảm thấy đau mình đi gội đầu tắm rửa ở trong phòng chờ luôn.
Sau đó mình được midwife mang đồ ăn nhẹ vào cho, ăn no xong máu mới chảy lên não nghĩ :” chết mẹ, ăn như này nếu tý mà rặn đẻ nhỡ không ra con mà ra shit thì bách nhục xuyên tâm quá”. Thế là mình liền tâm sự nhỏ nhẹ với midwife :” Đây là lần đầu tao đi đẻ đấy, nếu nhỡ tao rặn đẻ mà ra shit thì sao, thế thì tao xấu hổ lắm”
Midwife liền từ tốn cười nói :” Không sao đâu, bình thường ý mà, nhưng nếu mày muốn , bệnh viện có thuốc thông đít đấy”
Mắt mình sáng ngời như bắt được phao cứu sinh liền nắm tay midwife nhờ chị lấy thuốc và nhét đít dùm. Thuốc kỳ diệu cực kỳ luôn vì chỉ sau 15 giây thì cô gái là mình đây đi vệ sinh liền.
Sau khi được ăn và được ị thì tâm trạng thoải mái liền, cũng là lúc quả bóng rớt ra và cơn co dồn dập tới.
Tiếp theo đó mình được bác sỹ làm vỡ nước ối cho và kiểm tra xem mở được bao nhiêu phân rồi. Bác sỹ nói khoảng 5 phân rồi mà mình vẫn chẳng cảm thấy đau đớn gì lắm. Tự nghĩ bụng ôi đi đẻ nhẹ nhàng thế, midwife hỏi có cần thuốc giảm đau không vẫn tự tin trả lời :” Không, tao thấy bình thường ”
Hậu quả cho sự chủ quan là ngay 1 tiếng sau thì đau mờ cả mắt, đầu tiên còn thấy đau 3 phút một lần, sau cơn đau 1 phút một lần. Bấm chuông gọi midwife vào cứu giúp thì được tiêm cho một mũi giảm đau vào đùi. Ôi thề là cái mũi giảm đau này nó phi lý cực kỳ vì chả thấy giảm đau mẹ gì cả. Vẫn đau như chết đi sống lại, hụt cả hơi.
Midwife kiểm tra cơn gò qua máy và nhịp tim của em bé. Sau đó, chị đưa mình ngồi xe đẩy để đẩy vào phòng sinh. Lúc này thì chồng mình mới được vào cùng hỗ trợ vợ sinh em bé.
Đưa vào phòng sinh chị midwife cho mình hít khí ga cười giảm đau, khí này nó cũng chẳng giúp giảm đau mà chỉ thấy chóng mặt. Đau ơi là đau đã thế chồng mình còn bảo :” Lạ nhỉ, hít khí cười sao không thấy em cười nhỉ” Ôi nghe xong chỉ muốn đấm cho vài phát.
Quả hít khí cười đến chóng cả mặt không hiệu quả nên mình được bác sỹ tiêm gây tê ngoài màng cứng ” Epidural ” . Chị midwife giới thiệu rằng đây là bác sỹ giỏi nhất viện, hôm nay bác ý trực ca này, tiêm không đau và nhanh thôi. Công nhận bác sỹ làm nhanh và tiêm xong cái không đau thật. Tiêm cái như chưa hề có cuộc đau thương nào vừa qua vậy đó. Mặt mũi lại tươi và như sống lại vậy, tỉnh táo cái mình khát nước quá nên uống vèo vèo mấy ly nước liền.
Chị midwife nói mày nên ngủ nghỉ ngơi chút để lấy sức chút nữa rặn đẻ. Thế là mình nằm tơ hơ ngồi chụp hình các kiểu rồi ngủ thiếp đi một lúc.
Khoảng gần sáng, khi kiểm tra mở được 10 phân rồi nhưng em bé chưa tụt xuống, mình ngồi dậy tập thể dục để dễ đẻ hơn.
Vì tiêm thuốc nên mình không thấy đau, chồng mình phải theo dõi trên máy để xem các cơn gò. Khi nào có cơn gò chồng báo thì mình rặn đẻ thôi. Không có cảm giác đau nên đẻ cảm thấy khoẻ lắm không bị hụt hơi và mệt. Rặn tầm vài hơi thì đầu em bé ra rùi.
Khi em bé ra người ta chẳng lau sạch cho em bé mà đặt em bé vẫn còn máu me lên người da tiếp da với mình luôn. Em bé được đặt lên người mình khoảng 2 tiếng.
Chồng mình nói nhìn thấy cảnh mình ôm em bé cảm động rớt nước mắt này kia nghe mùi mẫn lắm. Nhưng mình thì chẳng có cảm giác gì. Mình tưởng tượng giống trong phim, khi con ra mình xúc động khóc ôm con yêu thương nồng cháy nhưng thực tế khi con ra mình chẳng có cảm xúc gì cả, đã thế con nhăn nheo nhìn thấy xấu kinh ý.
Trong lúc ôm con đang cố gắng nhìn con xem có nét nào giống mình không thì cảm giác cơn buồn ngủ ập đến. Bên cạnh mình, chồng gọi suốt để mình không ngủ. Sau này nghe chồng kể lại thì lúc đó mình bị băng huyết mất nhiều máu lắm nhưng lúc đó thì mình lại chẳng có cảm giác gì, chắc là do thuốc tê. Lúc bị băng huyết thì mình chỉ thấy có rất nhiều y tá bác sỹ vây quanh, một bác sỹ khâu vá, một bác thì tiêm thuốc ở tay trái, một bác tiêm tay phải, một chị midwife đứng hỏi han mình để mình không lịm đi. Nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh, mình chỉ nhớ rằng em bé được tiêm vitamin K ngay khi sinh ra.
Lúc khâu tầng sinh môn mình còn hỏi chồng :” Ủa anh ơi, em đẻ ko bị rách à? sao chưa thấy khâu” . Chồng mình nói” đang khâu mà”. Mình còn hỏi thêm ” rách to không ? anh xuống xem đi”. Thật sự thì khâu mà mình cũng chẳng có cảm giác đau gì luôn ý.
Ôm ấp con được tầm 2 tiếng thì có một chị vào đưa con đi cân đo, lau sạch cho em bé. Và một chị vào hỏi chồng và mình thích ăn gì rồi đưa đồ ăn cho tụi mình. Ăn uống xong thì có một chị khác vào giúp mình đi vệ sinh, lau người cho mình rồi giúp mình ngồi lên xe đẩy để đưa hai mẹ con về phòng nghỉ sau sinh.
Sinh đẻ nhẹ nhàng không đau đớn gì cả nhưng mà nhìn mình cũng tan hoang ghê lắm. Tóc tai lại bết bẩn thế mới lạ cơ 🙂 Đến đoạn này vẫn còn thuốc tê nên mình vẫn thấy khoẻ kinh khủng. Vì đúng đợt dịch nên chồng mình không được ở cùng mình trong viện. Đây là bức hình chụp khi chia tay hai mẹ con, chồng về nhà còn mình và con thì ở lại viện theo dõi.