Hè vừa rồi mình đi sang Phần Lan chơi , trong lúc chồng đi làm kiếm tiền mình ở nhà rảnh quá không có gì nghịch nên đòi đăng ký đi học cho bớt buồn chán . Cuộc sống thường ngày của mình hầu như ngày nào cũng phải dậy sớm làm việc bất kể lễ tết, bỗng dưng đi chơi xa những tận vài tháng liền chuyển sang chế độ thất nghiệp nên không khỏi có chút bỡ ngỡ . Ở nhà giết thời gian bằng việc xem 9000 tập phim các loại đến lúc cũng phải vùng lên , nhất quyết không để thời gian trôi qua một cách hoang phí. Trong tư tưởng thôi thì thất nghiệp chứ không nên thất học …Dẫu sao ở đất nước người ta thì học tiếng của người ta là đương nhiên rùi.

Đến với một ngôn ngữ mới đầy nhiệt thành nhiệt huyết , đóng học phí hẳn 220 Eu để học cấp tốc tròn 2 khóa học tại eira aikuislukio của trường Helsinki summer university ( Helsingin seudun kesäyliopisto ).

Cũng may địa điểm học của mình gần chỗ chồng mình làm việc nên mỗi buổi sáng hai đứa cùng thức dậy đi học và làm với nhau khá là vui . Cũng chính vì vậy mà mình học với tâm lý vừa học vừa chơi , không bị áp lực gì , và cũng vì mới nên mình khá thích thú với ngôn ngữ lạ lạ này .

Hầu hết những người mình quen ở Phần và ngay cả chồng mình tuy sống ở Phần hơn 10 năm nhưng cũng rất nhác học tiếng Phần , kêu khó và giọng người Phần âm điệu nhỏ , đều đều gây buồn ngủ cực kỳ lớn . Nhưng với bản thân mình thời gian khi đi học lại thấy khá thích thú , so ra ở nhà nằm chơi game ,nhìn ra ngoài trời giết thời gian thì đi ra ngoài gặp bạn mới , học được kiến thức mới thì tuyệt hơn rất nhiều , nó làm cuộc sống của mình bớt nhàm chán hơn. Ưm…sao ta …mình thích đi học .


Mục đích đi học của mình một phần cũng là do nhàm chán khi quá rảnh, một phần cũng là tò mò với một thứ gì đó mới lạ , với tâm lý rất thoải mái nên việc học với mình khá nhẹ nhàng ( Chắc cũng chính vì không có áp lực cho việc học nên mình học khá kém 🙂 ) . Cũng giống như bao ngôn ngữ khác, mình không giỏi trong việc ghi nhớ , mà bắt buộc phải sống trong thế giới ngôn ngữ đó hay gặp quá nhiều lần đến mức tự auto khắc trong đầu chứ bắt mình học từ trong thời gian ngắn là điều không thể .

Và sau thời gian học thử nghiệm thì mình thấy có những điều khó khăn khi học tiếng Phần như sau :
  1. Hệ thống ngữ pháp nhiều và lắm quy tắc vô biên . Nói có mỗi từ đơn giản như : “Tao thường không ăn sáng bởi vì tao đi học lúc 7h “= Minä en syö aamulla yleensä koska minä menen kurssiin kello 7 . Nhìn cái câu đơn giản như thế này thôi nhưng ẩn chứa trong nó là hàng tấn thứ PHẢI NHỚ . Từ động từ chia ra sao , loại động từ số mấy , với chủ ngữ “tôi” thì chia như thế nào , sau đó đến vế sau khi đặt một câu có nghĩa đến đâu , đến chỗ nào thì phải chia từ ra sao v…v. Muốn loạn óc luôn 🙂 .Đấy là mình mới học ngắn có 2 khóa thôi mà ty tỷ thứ cần nhớ rồi .
  2. Từ nào cũng dài như sông mekong ở Lào chỗ mình ở vậy .Mình tự hỏi không hiểu tổ tiên của người Phần , người tạo ra tiếng Phần là ai mà riêng cái bộ chữ số thôi đọc muốn lòi bản họng rùi . Số của người ta là một , hai , ba … 1 từ 1 đơn giản dễ nhớ . Hay như ở Lào thì học 1 tiếng đọc chữ số là thuộc ( Nưng, xoong, xảm…) , Nhật hay Trung đều tương tự từ nó ngắn ngắn thôi ( mình cũng có học qua một ít tiềng Nhật và Trung vì làm về mảng du lịch khách sạn gặp kha khá quốc gia khác nhau ) . Ấy vậy mà tiếng Phần nó lạc quẻ lắm luôn , tỷ dụ như số 1989 : Tuhat yhdeksän sataa kahdeksankymmentä yhdeksän . Dài hàng km luôn đó trời . Mình mất gần 1 tuần mới đọc nhớ được từ 1 đến 100 ! dã man lắm 🙁 Nhưng nghe băng đĩa cô giáo cho nghe đọc rùi ghi ra vẫn bị sai từa lưa vì đầu nhảy số không kịp )
  3. Được thực hành rất ít , ở Phần mình thấy ai cũng nói được tiếng Anh khá giỏi . Đến bà hàng xóm nhà mình , lớn tuổi rùi nhưng mà tiếng anh siêu việt luôn . Từ trẻ đến già đều nói tiếng anh khá tốt , nhất là khi đi chợ , mua sắm , vào các trung tâm lớn thì thôi xong…chả học hay được nói tiếng Phần mấy đâu.

Mới học thử 2 khóa với lượng kiến thức ít ỏi nhưng mà khiến tâm can đau đớn lắm , nhiều khi mình nghĩ mình cũng không đến nỗi kém thông minh lắm sao mà học mãi không vô .

Tuy vậy , mình lại không ghét tiếng Phần , mình yêu ngôn ngữ và muốn học tìm hiểu để yêu nơi mà chồng mình đã lựa chọn sống tại đây . Mình nghĩ học là điều may mắn lắm rồi , học nhẹ nhàng hơn rất nhiều việc đi làm kiếm tiền , nếu học có thể giúp được những người thân quanh mình ( biết đâu sau này mình dịch văn bản được cho chồng mình chẳng hạn ) thì sẽ khiến mình hạnh phúc lắm .

Bởi vậy sau khi về đến Lào , lâu lâu cũng sợ rơi kiến thức phí phạm 200 eu nên mình vẫn ngày ngày học từ mới và ôn lại ngữ pháp đã được học . Hy vọng một ngày nào đó , 3,4 năm sau đó chẳng hạn , mình lại nói tiếng Phần giỏi như nói tiếng Lào thì sao ? Biết đâu sau này không viết blog tiếng Việt chơi hẳn viết tiếng Phần thì tuyệt vời nhỉ 🙂

Mình thấy mình thật may mắn, khi sở thích là đi đâu đó khỏi nơi mình sinh sống chỉ để có một buổi sáng thức dậy, mở mắt ra và thấy một khung cảnh mình chưa từng bao giờ được chiêm ngưỡng, hay đơn giản hơn là nói những câu nói đầu tiên với người mình chưa từng bao giờ gặp. 
Những chuyến đi mà bất giác giữa chừng mình giật mình tự hỏi, nếu mình ở lại nơi mình vẫn sống, tiêu những đồng tiền này cho những thứ mình vẫn tiêu, thì những điều xảy ra trước mắt mình chẳng phải không còn là hiện thực? Duyên nợ với ngàn người trời đất đã sắp đặt phải chăng tự bàn tay mình cắt đứt?